asd
Trang chủGiáo DụcVăn mẫuVăn mẫu Đóng vai Thúy Kiều kể lại đoạn trích Kiều ở...

Văn mẫu Đóng vai Thúy Kiều kể lại đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích

Những bài Đóng vai Thúy Kiều kể lại đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích dưới đây không chỉ giúp trau dồi kĩ năng viết văn kể chuyện mà còn giúp các em cảm nhận được rõ nét tâm trạng cô đơn, buồn tủi và nỗi niềm của Thúy Kiều khi ở lầu Ngưng Bích.

Đề bài: Anh/chị Đóng vai Thúy Kiều kể lại đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích

Văn mẫu Đóng vai Thúy Kiều kể lại đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích

Đóng vai Thúy Kiều kể lại đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích

I. Dàn ý Đóng vai Thúy Kiều kể lại đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích

1. Mở bài

Đóng vai nhân vật Thúy Kiều, giới thiệu về bản thân và hoàn cảnh khi ở lầu Ngưng Bích.

2. Thân bài

– Kiều kể về hoàn cảnh éo le, tâm trạng cô đơn, buồn tủi của mình:

+ Bị giam lỏng ở lầu Ngưng Bích.

+ Đơn độc trong không gian mênh mông, vắng lặng.

+ Cô đơn, tuyệt vọng, chỉ biết làm bạn với thiên nhiên hoang vắng, lạnh lẽo.

– Nỗi nhớ thương Kim Trọng và cha mẹ:

+ Nhớ đến người yêu và nhớ tới lời thề đôi lứa.

+ Nghĩ đến cha mẹ mà thương xót khôn nguôi.

+ Chẳng màng bản thân, chỉ lo cho những người thân yêu nhất.

– Ngắm nhìn cảnh vật càng thêm đau buồn, âu lo:

+ Nhìn cảnh vật mà thấm thía cuộc đời lênh đênh vô định của mình.

+ Bàng hoàng, lo sợ khi nghĩ về tương lai sau này.

3. Kết bài

Cảm nhận của nhân vật Thúy Kiều về hoàn cảnh, số phận cuộc đời của chính mình khi ở lầu Ngưng Bích.

II. Bài văn mẫu Đóng vai Thúy Kiều kể lại đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích

1. Đóng vai Thúy Kiều kể lại đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích – Bài mẫu số 1

Mã Giám Sinh nhân cách kém cỏi, lòng tham không đáy, tôi có ngờ đâu hắn cũng là phường “buôn thịt bán người”, mê muội trước đồng tiền mà đã nỡ bán tôi cho Tú Bà, một bà chủ lầu xanh nức tiếng trong vùng. Biết được sự tình, tôi ta tủi nhục quá độ, toan rút dao tự vẫn. Tú Bà đứng cạnh, hoảng hồn ngăn cản vì sợ mất món tiền lớn vừa mới giao cho họ Mã.

Tú Bà quả thực là tay lọc lõi, già đời trong nghề. Sợ tôi quẫn trí làm liều, mụ mang lời ngon ngọt ra dụ dỗ, hứa hẹn nhiều điều. Mụ khuyên tôi đến lầu Ngưng Bích nghỉ dưỡng một thời gian cho khuây khỏa rồi hứa sẽ tìm một tấm chồng xứng đáng cho ta. Mụ khóc lóc than trách rằng mình cũng bị Mã Giám Sinh lừa gạt chứ sự tình chẳng muốn thế. Tin lời, tôi tạm đến Ngưng Bích. Ngay lập tức, mụ biệt giam tôi ở đây, không cho ai tiếp cận đồng thời cho người canh phòng hết sức cẩn trọng. Biết mình chẳng thoát được, tôi đành ngồi đợi cho ngày tháng dần trôi mà trong lòng muôn vàn ngán ngẩm.

Mỗi ngày, mình tôi một bóng. Sớm nhìn trông cửa biển bốn bề mênh mông, tối quạnh hiu, bẽ bàng đối diện ngọn đèn. Nỗi lòng thương cha nhớ mẹ đau đáu chẳng biết tỏ cùng ai. Làm thân con gái, chưa từng hạnh phúc thì đã sa vào cạm bẫy cuộc đời.

Đêm tối bao trùm lầu vắng. Ánh trăng mịt mờ cuối dãy núi xa. Không gian vốn đã hoang vắng giờ càng thêm tàn tạ. Chợt nghĩ về chàng Kim mà trong lòng quặn thắt, nước mắt giàn giụa trên mi. Chắc giờ này, chàng cũng đang mong mỏi ta, ngày trong mai chờ vò võ. Chén rượu năm xưa còn nồng trên môi mà giờ người đã xa quá. Lời nguyện ước chưa thành mà cuộc tình đã tan tành, chia lìa đôi ngả. Dẫu Thúy Vân đã nhận lời thay tôi kết duyên cùng chàng, vẹn lời nguyền ước nhưng trái tim làm sao quên được những mặn nồng ái ân. Tiếc thay, chim không về tổ, cá đã lạc bầy, giờ nơi đất khách quê người, muôn trùng cách biệt, biết bao giờ được mới được đoàn viên. Thân tôi giờ đây đã bị làm nhục, thanh danh vấy bẩn, tấm thân này gột rửa đến bao giờ cho vơi. Hỡi ôi, dẫu có muốn thì cũng chẳng còn mặt mũi nào mà trở về gặp chàng, gợi lại tình xưa. Nghĩ mà càng thêm đau.

Ngày tôi cất bước đi cùng họ Mã, chắc cha và em cũng đã được quan phủ cho xuất lao. Sự đời tai bay vạ gió, ông trời oán giận điều chi mà nỡ trừng phạt để đến nỗi vướng vòng lao lý, kẻ nam người bắc muôn vàn khổ sầu. Xót xa khi nghĩ về mẹ ngày đêm tựa cửa ngóng trông con về. Cánh nhạn đi về bao tối mà tin con vẫn bặt vô âm tín. Giờ đây, biết còn ai quạt nồng ấp lạnh, phụng dưỡng song thân cho chu toàn. Chữ hiếu chưa tròn, phân mình bơ vơ nơi góc bể chân trời, càng nghĩ càng thêm xót xa.

van mau dong vai thuy kieu ke lai doan trich kieu o lau ngung bich 2

2. Đóng vai Thúy Kiều kể lại đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích – Bài mẫu số 2

Ngồi tại lầu Ngưng Bích, tôi nghĩ về quãng thời gian nhiều đắng cay vừa qua. Tôi từng có cuộc sống “êm đềm trướng rủ màn che”, lại được nhiều người yêu quý, ngưỡng mộ vì nhan sắc và tài năng. Thế nhưng, mọi thứ đã sửa đổi khi gặp cơn gia biến. Để cứu cha và em khỏi cảnh tù đày, tôi đã quyết định bán mình cứu cha. Đau đớn thay, bi kịch chưa kết thúc ở đó, tôi bị Mã Giám Sinh lừa bán vào lầu xanh, tôi đã tự tử để kết thúc mọi bi kịch nhưng không thành. Tú Bà đã ngăn cản và để tôi sống ở lầu Ngưng Bích.

Lầu Ngưng Bích, giống như tên gọi của nó, nơi đây mang đến cảm giác hoang vu vắng lặng một cách thê lương. Đứng từ trên lầu cao tôi nhìn ra xa là những dãy núi, nhìn lên cao chỉ có vầng trăng cô đơn giữa trời, nhìn ra bốn bề cũng chỉ là cồn cát không có lấy một bóng người. Tại lầu Ngưng Bích này tuổi xuân của tôi cũng bị khóa chặt, không có tự do cũng chẳng có lấy một chút hi vọng cho tương lai. Lưu lạc đến chốn lầu xanh khiến tôi bẽ bàng và tủi nhục. Nhìn không gian hoang vắng, lạnh lẽo khiến tôi không thể ngăn nổi sự bi thương của mình. Tôi nhớ về những ngày tháng bình yên, tươi đẹp lúc trước, tôi nhớ về Kim Trọng và cha mẹ. Kim Trọng là mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, tôi đã cùng chàng hẹn thề, nguyện ước bên nhau mà giờ đây chính mình bỏ đi mối duyên ấy để làm tròn chữ “hiếu” với cha mẹ. Tôi day dứt, tự trách bản thân vì đã khiến Kim Trọng chờ mong trong vô vọng. Nay tôi đã sa cơ, không thể quay lại được nữa, thế nhưng tấm lòng chung thủy son sắt này sẽ mãi vẹn nguyên, mong chàng có thể hiểu thấu. Tôi thương cha ngày ngày ngóng tin con. Phận làm con như tôi lại chẳng thể phụng dưỡng, chăm sóc, cha mẹ khi về già. Thật cay đắng làm sao! Thực sự, nỗi buồn đã thành công nhấn chìm tôi vào đáy sâu vực thẳm đau khổ. Tôi nghĩ về thực tại đã xót xa, đau buồn, khi nghĩ về tương lai lại càng thêm chua xót. Tôi lo lắng sợ hãi cho chính cuộc đời phía trước của mình, có lẽ nào đời tôi cũng trôi nổi lênh đênh như bông hoa lạc giữa dòng nước kia không? Hay đời đôi cũng mịt mờ và xa vời như cánh buồm kia, gồng gánh biết bao sóng gió bão bùng của cuộc đời. Tiếng gió và tiếng sóng khiến tôi giật mình, kinh hãi, từng cơn gió cuốn mặt duềnh nổi lên cuồn cuộn, tiếng sóng vỗ ầm ầm như đang vỗ ngay chân ghế tôi đang ngồi. Tất cả khiến tôi bàng hoàng, lo sợ, sợ rằng bản thân như cánh hoa bé nhỏ sẽ bị cuốn phăng và nhấn chìm theo cơn sóng.

Tôi từng thương cảm cho những kiếp hồng nhan bạc phận trong những trang sách tôi từng đọc. Giờ đây tôi lại tự thương thay cho số kiếp đầy trớ trêu của bản thân. Cuộc đời thật đáng buồn thay!

van mau dong vai thuy kieu ke lai doan trich kieu o lau ngung bich 3

3. Đóng vai Thúy Kiều kể lại đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích – Bài mẫu số 3

” Thân em như trái bần trôi

Gió dập sóng dồn biết tấp vào đâu”

Ca dao là tiếng hát tâm tình của người dân lao động là tiếng hát từ trái tim đến miệng mang theo cả nhịp thổn thức của nỗi lòng người phụ nữ lời ca ấy sao mà đúng với hoàn cảnh của Vương Thúy Kiều tôi đến vậy, trải qua hết nạn nọ đến nạn kia giờ đây tôi đang bị giam lỏng ở lầu Ngưng Bích tâm cảnh như hòa vào ngoại cảnh.

Tôi vốn là con gái đầu lòng của gia đình họ Vương. Nhân buổi tết thanh minh tôi cùng hai em Thúy Vân, Vương quan đi chảy hội mùa xuân không ngờ tôi đã gặp chàng Kim Trọng tài mạo tốt vời giữa chúng tôi nảy nở mối tình đẹp khi chàng về Liêu Dương chịu tang chú thì gia đình tôi mắc can, tôi phải bán mình cứu cha và em không ngờ tên Mã Giám Sinh lại lừa gạt đưa tôi vào lầu xanh mà hắn và Tú Bà đã chung lưng đấu cật uất ức tôi đã tự tử mà không thành, sợ vốn liếng đi đời nhà ma mụ đã đưa tôi ra ở lầu Ngưng Bích hứa gả chồng tử tế cho tôi, ở nơi đây tôi đã trải lòng cùng cảnh vật.

Tên lầu thật đẹp “Ngưng Bích” – đọng lại màu biếc nhưng hoàn cảnh của tôi thì thật buồn lòng tôi đang sống như một cô gái cấm cung chăng? Không! Không phải cảnh êm đềm trướng rủ màn che ngày nào thực chất tôi đang bị giam lỏng xung quanh tôi không một bóng dáng thân quen, không một tâm hồn bầu bạn chỉ có non xa, trăng gần nhất là tấm trăng gợi nhắc bao kỷ niệm xưa cũ nhìn xuống mặt đất chỉ thấy cồn cát nhấp nhô bụi hồng bốc lên từng đỏ, cảnh mênh mông bát ngát mà rợn ngợp không một bóng người khiến tôi càng buồn lo. Không chỉ vậy lòng tôi còn trào dâng nỗi bẽ bàng tủi hổ bị Mã Giám Sinh làm nhục rút dao tự tử mà không thành bị ép trở thành gái làng chơi….Ôi! Kiếp hồng nhan bạc mệnh! Nỗi lòng tôi như bị chia xé phần dành cho tình phần dành cho cảnh.

Ở Lầu Ngưng Bích buồn tủi cô đơn tôi càng nhớ người yêu cha mẹ da diết ôi Kim Lang của tôi! Người tôi buồn khổ lo lắng nhất là chàng vầng trăng kia gợi nhắc kỉ niệm hôm nào cùng uống chén rượu thề nguyền dưới trăng mà nay mỗi người mỗi ngả ở Liêu Dương xa xôi có lẽ chàng không hay biết tai họa của gia đình, tôi vẫn ngóng chông uổng công vô ích càng nhớ chàng tôi càng ý thức phận bơ vơ đất khách quê người chân trời góc bể của mình có lẽ tấm lòng thủy chung dành cho chàng chẳng có thể bao giờ phai nhạt.

Còn cha mẹ tôi ở quê nhà giờ này ra sao? Phải chăng cha mẹ đang tựa cửa ngóng chông tin tức của tôi? Như cây thị trồng trước sân nhà mỗi ngày mỗi lớn cha mẹ tôi tuổi ngày càng cao vậy mà tôi không được tự tay phục dưỡng chăm sóc cha mẹ già lòng tôi buồn khổ biết bao.

Từ lầu cao nhìn xa tôi trải lòng cùng cảnh vật thời điểm chiều ta luôn gợi nhớ gợi buồn lại thêm bao buồn lo trĩu nặng trong lòng vì thế cảnh vật như nhuốm màu tâm trạng của tôi trăng? Xa xa trên mặt bể một cánh buồm lẻ loi đơn chiếc dập dềnh sóng nước con thuyền kia ngày nào mới cập bến? Nó gợi cho trong tôi nỗi buồn của kẻ tha hương ngày nào tôi mới được sum họp với gia đình? Một cánh hoa dập dềnh trên sóng nước nhìn hoa mà không thấy đẹp bởi nó đã bị bất khỏi gốc rễ thành phấn hoa trôi nổi lại khiến tôi liên tưởng tới hoàn cảnh của mình nổi nênh phiêu dạt. Về phía đất liền, nội cỏ rầu rầu trải dài tới tận chân mây mặt đất sao nó giàu dĩ và tàn héo mòn sự sống? Nó chẳng giống ngọn cỏ xanh non tơ mỡ màng trong ngày xuân hôm nào không một màu sắc khác đan xen nó khiến tôi tự cảm cho thân phận mình một tương lai mờ mịt một cuộc sống tẻ nhạt vô vị không một tia hy vọng lóe lên. Chiều đã muộn sắc màu như tối lại chỉ có tiếng sóng ầm ầm đập vào chân lầu đó không phải là âm thanh của sự sống mà là giông tố cuộc đời đang dữ dội nổi lên truy sát cuộc đời tôi mỗi lúc một gần hơn. Ôi! Sóng gió đang muốn nhấn chìm phận gái mỏng manh giữa cuộc đời rộng lớn chăng? Không chỉ còn là buồn thương lo lắng lòng tôi trào dâng sự sợ hãi khôn cùng lúc nào cũng thấp thỏm lo âu buồn khổ.

Chuỗi ngày ở lầu Ngưng Bích tưởng như dài lê thê. Ngôi nhà cha mẹ vời vợi nhớ thương trong xa cách rồi tình cảm với chàng Kim… Tất cả đã lùi sâu vào quá khứ chỉ còn mình đối diện với chính mình lo lắng cho tương lai phía trước. Điều đó khiến tôi nhớ đến lời thơ:

“Một mình đối diện với mình

Mênh mông trăng gió vô tình thoáng qua

Mong manh như một nhành hoa

Ầm ầm tiếng sóng biết là về đâu

Chưa đi đến ngõ bạc đầu

Mà sao như đã nhuốm màu hư vô?”.

van mau dong vai thuy kieu ke lai doan trich kieu o lau ngung bich 4

Bên cạnh bài Đóng vai Thúy Kiều kể lại đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích, các em có thể tham khảo thêm những bài đặc sắc về nội dung và nghệ thuật:

– Suy nghĩ về nhân vật ông Hai trong tác phẩm Làng của Kim Lân

– Phân tích nhân vật người đàn bà hàng chài trong Chiếc thuyền ngoài xa

Những bài Đóng vai Thúy Kiều kể lại đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích dưới đây không chỉ giúp trau dồi kĩ năng viết văn kể chuyện mà còn giúp các em cảm nhận được rõ nét tâm trạng cô đơn, buồn tủi và nỗi niềm của Thúy Kiều khi ở lầu Ngưng Bích.

Sending
User Review
0 (0 votes)

RELATED ARTICLES